XtGem Forum catalog


08:31:2110/07/13

======UCWEB BROWSER 9.3=====

[Tải xuống][Hướng dẫn]
Game Online đẳng cấp

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng

[Siêu phẩm] Sau ánh hào quang
Xuống Cuối Trang

Phần 10: Chia rẽ

– Đụ mẹ, có mỗi việc chụp hình mà cũng không xong? – Phước càu nhàu tay cầm chiếc điện thoại của Mạnh dứ dứ.

– Tóc tai nó rũ rượi che khuất cả khuôn mặt thì thế nào nhìn ra nó là ai? – Phước ném xoạch chiếc Iphone lên bàn cafe.

– Đụ mẹ, mày nói hay quá, sao lúc đó mày không xông vào vén tóc nó lên rồi kêu thằng Ninh đứng yên cho tao chụp. – Mạnh tức tối chộp lấy cái điện thoại của mình, chùi chùi vào quần.

– Rồi mày tính dùng cái hình này làm gì? Uy hiếp thằng Ninh đó về việc cưỡng dâm gái nhà lành ah? Nó còn cảm ơn mày chụp cho nó mấy kiểu hình đẹp đấy. – Phước mỉa mai.

Mạnh đưa tay lên ra hiệu cho Phước im lặng, mặt hắn đờ ra như suy nghĩ, rồi chợt sáng lên.

– Ha ha… Ai nói mày không sử dụng được? Mày nói nhìn tấm hình này, ai sẽ nhận ra đây là Trúc? – Mặt hắn đắc ý, nhăn răng cười.

– Tao, mày, thằng Ninh.. – Phước còn ngơ ngác chưa hiểu.

– Đụ mẹ, tao đéo muốn khen mày. Nhưng quả thật mày ngu vãi tè. – Mạnh tranh thủ sỉ nhục Phước tối đa, tay hắn đưa lên ngăn Phước đang muốn sừng cồ nổi nóng.

– Bạn trai nó. – Mạnh khoanh tay lại, đắc ý như vừa tìm ra phát hiện vĩ đại nhất của năm.

– Nhưng chắc gì nó đã nhận ra..

– Tao và mày đều biết con Trúc không còn trinh. Mày nghĩ nó dùng dưa leo đến mất trinh ah? – Mạnh muốn mất kiên nhẫn.

– Mày muốn làm gì. Đợi bạn trai nó ghé trường đón nó, đưa tấm hình ra ah? – Phước vẫn hỏi vặn.

– Đấy đấy.. Cái này là tuyệt độc. Bí mật. – tay Mạnh che lên miệng, người chồm qua bàn cafe.

– Hôm đó, lúc trở về phòng Karaoke. Tao thấy túi xách của nó còn bỏ quên trong phòng. Tao lục lọi trong điện thoại của nó thấy rất nhiều tin nhắn yêu thương với bạn trai. Thằng đó tên Bắc. Tao lén ghi lại số điện thoại của nó, rồi để lại chỗ cũ, cuối cùng con Vy mới phát hiện, mang về. Ha ha.. Thế nào? Phục anh mày chưa? – Mạnh đắc ý cười vang.

– Rồi bây giờ làm sao? Gọi điện hẹn nó ra ah? – Phước hồi hộp mong rằng mình đoán trúng ít ra một lần, quá mất mặt rồi.

– Mày ngu lắm. Vác mặt ra cho chết ah? – Mạnh tức giận hét lên.

Mạnh khinh bỉ nhìn Phước, thật sự không hiểu gã này làm thế nào đậu vào đại học được. Hắn lắc đầu chán nản, chẳng thèm trêu ghẹo nữa.

– Hồng ơi! Ra anh nhờ tí! – Mạnh gọi vào trong.

Hồng là cô chủ quán xinh đẹp của nơi này, xuất thân gái giang hồ buôn son bán phấn, để dành được ít vốn giải nghệ. Mạnh trước đây là khách mối của Hồng, nên cũng thường lui tới đây, lâu lâu cũng mượn thân thể nàng giải khuây.

– Anh Mạnh gọi em? – Hồng ẻo lả đi đến bên Mạnh ngồi lên tay ghế.

– Đây.. Thưởng cho em.. – Mạnh rút vài tờ năm trăm ngàn dúi vào ngực ả.

– Vô công bất thụ lộc. Anh muốn em làm gì? – Hồng ngã ngớn, bầu vú cạ vào vai Mạnh.

– Đúng là nói chuyện với người thông minh dễ chịu hơn hẳn. – Mạnh liếc xéo qua Phước.

Phước đỏ bừng mặt. Nhưng không biết phản kháng lại thế nào.

– Thế này… – Mạnh nói nhỏ vào tai Hồng, tay hắn cầm một chiếc điện thoại dùng số khuyến mãi, đưa sang cho cô.
_____________________

– Tin Tin Tin

Chiếc điện thoại chợt reo vang. Bắc nheo mắt, tay dụi dụi, chồm qua đầu giường chộp lấy nó. Anh nhìn dãy số trên màn hình, số lạ, anh nhấn từ chối.

Tấm chăn trước ngực anh chợt cựa quậy, rồi tuột xuống vừa đủ lộ ra gương mặt xinh đẹp của Trúc. Đôi môi nàng đỏ hồng hơi cong lên, hai mắt vẫn nhắm, hàng lông mày cong vút, lông mi thật dài run khẽ, Bắc mỉm cười, anh hôn khẽ lên trán nàng, như cảm nhận được gì đó bên má nàng day day trên ngực anh như áp lên chiếc gối êm ái nhất thế gian. Anh nhìn lên đồng hồ. Mười giờ ba mươi. Bắc bật cười một mình, tối qua Trúc đột nhiên hoang dại ghê gớm, đáp ứng được nàng anh cũng phải chật vật hết sức.

Điện thoại trong tay anh lại rung lên tè tè, báo hiệu trước khi đổ chuông. Bắc nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra sát góc phòng.

– Alo!

– Cho em hỏi phải số của anh Bắc không ạ? – Một giọng phụ nữ vang lên.

– Đúng rồi. Xin hỏi ai vậy? – Bắc hỏi nhỏ.

– Dạ, em là đại diện bán hàng Thương hiệu đồ ngủ phụ nữ Hot Night. Bên em đang có đợt khuyến mãi cực lớn dành cho khách hàng đặt mua online, anh chỉ cần lên internet đặt mua sẽ được giảm gía đến 75%…. – Cô ta nói liên tục không kịp hít thở.

– Xin lỗi, tôi không.. – Ánh mắt Bắc chợt nhìn cơ thể Trúc lồ lộ trên giường, không hiểu nàng mặc một bộ đồ ngủ mỏnh manh thì sẽ thế nào nhỉ.

– Anh ơi, giảm 75% là gía một bộ còn trên dưới ba trăm ngàn thôi. Anh có muốn mua thử cho vợ không ạ? – Cô ráng níu kéo lần cuối.

– Ah.. Tôi.. Cho hỏi cách thức thế nào? – Bắc ấp úng, đây là lần đầu tiên anh mua đồ ngủ phụ nữ.

Hồng áp tai lên điện thoại, miệng nở nụ cười đắc thắng, tay ra dấu ok với Mạnh và Phước.

– Dạ, anh đọc cho em địa chỉ email cá nhân, để em gửi anh địa chỉ website bán hàng và cả thông tin chi tiết của chương trình. – Hồng tủm tỉm cười, nói chậm rãi.

– Dạ… xuanbac2008@gmail.com – Mắt Hồng nhìn sang Mạnh, như nhắc nhở ghi nhớ.

– Dạ, em cảm ơn anh… Chúc anh một ngày vui vẻ.

Hồng cúp máy, cười toe toét, sà vào lòng Mạnh, hắn hôn lên bầu ngực căng tròn của nàng một cái rõ kêu.

– Ha ha ha..

Giọng cười của Mạnh và Phước như báo hiệu một cơn bão sắp ập vào cuộc đời Trúc.
_____________________

Trúc thất thần nhìn lên trần nhà, đầu óc nàng còn choáng váng, đau nhức như vừa húc vào tường. Nàng nhớ đến những chuyện kinh hoàng xảy ra hôm qua, nàng rất tức giận kẻ đã rắp tâm hãm hại mình. Cảm giác nóng bức rạo rực đó, từ đâu, nước uống ư, ai cho vào, cho vào lúc nào… Hai tay Trúc đưa lên ôm đầu, ký ức của nàng bị xóa trống, không nhớ được gì, chỉ mơ hồ, có bóng người, hình ảnh rõ ràng nhất lại là chuyện tại phòng khách với chú Thuận. Trúc vò đầu bứt tai, ôi chuyện đó không nên xảy ra, nhưng..

Trúc chợt nhớ đến túi xách của mình bỏ quên đâu mất. Nàng bật dậy, lấy điện thoại của Bắc gọi vào số máy mình.

– Alô..

Trúc mừng rỡ khi có người trả lời cuộc gọi trên chính điện thoại của mình.

– Ai vậy? – giọng nữ nghe khá quen.

– Tôi là Trúc. Cho hỏi ai… – Trúc hồi hộp.

– Trời ơi, cô nương. Vy nè. Say xỉn gì mà quên cả túi xách hả? Sao khỏe chưa? – Vy ào ào như mọi ngày.

– Ah. Vy giữ túi của Trúc hả ? May quá… Ủa, mà ai nói với Vy là Trúc bị say? – Trúc chợt hỏi lại.

– Ninh. Hắn gọi tui, hỏi địa chỉ nhà Trúc. Mình đã cho hắn. – Vy nói.

Thì ra là vậy. Nếu Ninh không đưa nàng về đây, thì đã không xảy ra chuyện đó, nàng cũng không phải khó xử như bây giờ. Nhưng nếu, anh đưa nàng về nhà trọ mình, rồi.. Trúc chợt nhớ tới đám sinh viên hay nhậu nhẹt la hét suốt đêm, bên dưới phòng mình, nàng thoáng rùng mình.

– Nè, ghi địa chỉ nhà Vy, lát ghé qua bao tui ly chè, tui mới trả túi cho, nghe hông? – Vy nhí nhảnh.

– Ừ. Lát mình ghé… Khoan đã, Vy có số Ninh, cho mình xin với. – Trúc đang bần thần, chợt nhớ đến một việc, tay nàng gấp tờ giấy ghi địa chỉ của Vy đặt lên đầu giường.
_______________________

– Alô. Anh Ninh ah. Em Trúc đây.

– Trúc… Trúc ah… – Ninh lúng túng khi nghe giọng Trúc.

– Em cảm ơn anh đã đưa em về hôm qua. – Trúc nhỏ nhẹ.

– Sao.. Sao em biết, anh đưa em về? – Ninh ấp úng.

– Em không những biết chuyện đó, mà còn nhiều chuyện khác nữa kia. – Trúc cố tình ậm ờ.

– Em… Haizz… Anh không nhớ gì hết. Hôm qua anh cũng say rồi, anh thấy em ngồi ở cầu thang, anh đưa em về thôi! – Ninh nói dối.

– Anh nói dối. Em vẫn nhớ có kẻ nào đó xâm phạm em. Em…

Tay Trúc cầm điện thoại run lên bần bật, nàng uất ức đến nghẹn ngào, nhưng người duy nhất biết sự việc lại cố tình đặt điều nói dối. Hai mắt nàng đỏ lên, ước gì nàng có thể chia sẻ chuyện này với anh, nhưng…

Chợt có tiếng bước chân đi lên cầu thang, Trúc quay lại nhìn ra ngoài cửa.

– Anh ra quán cafe Xanh, gần trường, 12h30. Em muốn nói chuyện với anh. Nếu anh xem em là bạn, anh phải ra. – Trúc nói nhanh.

– Khoan đã, nè..

Giọng Ninh tắt ngúm trong máy, khi ngón tay nàng nhấn lên nút ngắt cuộc gọi.

– Breakfast in bed, thơm ngon, nóng hổi đây. – Bắc bưng một khay thức ăn, có bánh mì sandwich và trứng ốp la.

– Ơ! Em đi đâu thế? Hôm nay em được nghỉ mà. – Bắc ngơ ngác nhìn Trúc, nàng đang loay hoay vòng tay sau lưng cài khóa áo ngực.

Bắc đặt khay thức ăn xuống, đến bên nàng, giúp nàng cài nịt ngực vào. Tay anh vòng qua vai nàng, luồn tay vào trong áo chỉnh hai bên vú nàng cho ngay ngắn lại. Anh luôn thích làm như thế, sau vài lần quan sát động tác mặc áo ngực của nàng vào buổi sáng. Trúc mỉm cười quay lại, hôn nhẹ lên môi anh.

– Em phải qua nhà Vy, lấy túi xách. Em quên trong phòng karaoke tối hôm qua. – Trúc nói nhỏ, nàng hơi tránh ánh mắt của anh.

– Em hư lắm. Dám uống tới say xỉn. – Bắc mắng yêu Trúc.

Đó là lý do Trúc nói cho anh nghe để giải thích việc mình đột nhiên về nhà anh, tối hôm qua.

– Em sẽ không bao giờ như vậy nữa. Em hứa rồi mà. – Trúc vuốt ve cằm anh, nàng thích cảm giác nhám nhám của hàm râu mới cạo của anh.

– Để anh đưa em đi nhé. – Bắc nói.

– Ah, thôi, không cần đâu. Em chỉ ghé trường lấy xe, rồi đi luôn. Em còn về nhà thay quần áo nữa. – Trúc nói.

Bắc ngồi trên giường tựa lưng vào tường, phì phèo điếu thuốc trên môi, đùi rung rung bên dưới chiếc laptop.

Hộp mail của anh có 7 mail mới, phần lớn là thư rác quảng cáo, duy có một cái làm anh chú ý.

“Sự thật đau lòng”

Anh thoáng chần chừ, không biết có nên click vào không, địa chỉ này thật lạ, nhưng anh vẫn chọn nhấn lên tiêu đề của nó.

Trên màn hình là hình ảnh hai người. Cô gái tóc tai rũ rượi, áo trắng mở phang rộng ra, hai vú lồ lộ căn phồng, quần jean kéo xuống tới đầu gối, giữa hai chân không che đậy thấy rõ cả chùm lông tơ. Cậu trai kia đeo mắt kính, dáng người nhỏ ốm, hai tay đang đưa đến trước người cô như chuẩn bị chộp lấy vú cô.

Điếu thuốc trên môi Bắc chợt cứng đờ, thân thể này sao quen thuộc đến vậy, bộ quần áo này không phải rất giống bộ đồ nhàu nát Trúc vừa mặc lên sao.

Anh thẫn thờ. Không thể nào. Anh không tin. Nhưng nhìn lại tấm hình, anh càng thấy nhộn nhạo.

Anh ném chiếc laptop sang bên cạnh. Chộp chiếc điện thoại, định gọi điện cho Trúc, nhưng Trúc không có điện thoại trong người. Dưới chiếc điện thoại dằn lên một tờ giấy ghi địa chỉ của ai đó, anh dễ dàng nhận ra nét chữ của Trúc. Anh đi qua đi lại trong phòng, lòng nóng nảy như có lửa bên trong, tay cầm mảnh giấy, chốc chốc lại đưa lên xem. Trúc nói ghé trường, rồi sang nhà Vy lấy túi xách.

Bắc lao xe ra cửa thật nhanh. Hướng anh đi về phía trường Trúc. Cửa trường đóng im ỉm, sinh viên đã được nghỉ cuối khóa.

Chiếc xe máy của Trúc đậu chỏng chơ ở đó. Nàng chưa đến. Vậy nàng đi đâu chứ. Bắc rút tờ giấy trong túi áo ra, anh mím môi leo lên xe, nổ máy chạy ra.

Bắc bất chợt thắng xe lại. Anh nhìn qua đường. Trúc đang ngồi bần thần trong quán cafe kế bên trường. Nàng ngồi một mình.

Nhưng khi Bắc vừa định quay đầu xe, qua đường thì một người con trai đã ngồi vào bàn đối diện Trúc.

Hai mắt Bắc đỏ ngầu, dù khá xa, nhưng anh vẫn nhận ra người con trai có dáng dấp nhỏ gầy đặc biệt đó. Hắn chính là kẻ trong hình, đứng đối diện với thân thể trần truồng của nàng.

Hai tay anh bấu chặt trên tay lái, cơ thể anh run rẩy. Anh muốn cắn xé tan nát kẻ đó. Nhưng… Bắc hít sâu một hơi. Anh phải bình tĩnh. Anh không muốn mắc phải sai lầm chỉ vì ghen tuông mù quáng khi sự việc chưa rõ ràng. Bắc dắt xe vào quán cafe xa xa, quan sát hai người nói chuyện.
___________________________

Ninh nhìn quanh quất, tránh né ánh mắt dò xét của Trúc. Anh bắt đầu hối hận khi đến đây gặp nàng.

– Anh phải nói cho em nghe. Đã xảy ra chuyện gì? – Trúc gằng giọng.

– Anh nói em rồi. Anh không biết gì hết. Anh thấy em say. Anh đưa em về. Ah.. Anh hỏi Vy địa chỉ nhà em, đưa em đến đó, ba em dìu em vào. – Ninh chối quanh.

– Đó không phải nhà em… Mà là nhà bạn trai em. Người đó.. Người đó là ba của bạn trai em. – Trúc nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, nghe Ninh hiểu nhầm chú Thuận là cha nàng, làm nàng khó chịu, phải đính chính.

– Anh phải nói cho em nghe. Em có quyền biết sự thật. Em là người bị hại. Anh biết không? – Trúc bật khóc.

– Trời ơi, đừng hành hạ anh vậy mà. – Ninh nhăn nhó. – Anh nói anh không biết gì hết.

Hai mắt Trúc đỏ ngầu, nhìn Ninh. Nàng đứng bật dậy.

– Tôi đã lầm khi nhận anh là bạn. – Trúc nghiến răng, đi thẳng.

____________________________

Trúc nổ máy xe, chạy ra cổng trường. Nàng bất ngờ thấy Bắc đã đậu sẵn ở đó chờ nàng. Trúc hít một hơi sâu ráng lấy lại bình tĩnh.

– Sao anh lại ở đây? – Trúc hỏi, nàng đeo mắt kính đen lên, cho anh không thấy hai mắt đỏ ngầu của mình.

– Anh muốn biết mối quan hệ của em với gã con trai ngoài kia? – giọng Bắc trầm trầm lạnh lùng.

– Anh… Anh theo dõi em sao? Sao anh kỳ vậy? Anh biết là anh đang xúc phạm em không? – Trúc bất ngờ, nàng bị tác động bởi nhiều chuyện ngổn ngang trong đầu, bắt đầu nóng nảy với Bắc.

– Anh xin lỗi. Nhưng anh nghĩ là bạn trai của em, ít nhất anh có quyền được biết mối quan hệ của em với người con trai khác? – Bắc lớn tiếng.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt Trúc, dính nhòe cả cặp kính đen. Tay nàng run run đưa lên tháo mắt kính xuống, mắt nàng nhìn anh rưng rưng. Chưa bao giờ anh lớn tiếng với nàng, nàng không hiểu tại sao anh như vậy, nàng thì đang bị vây khốn trong bức màn đen không thấy ánh sáng.

– Người đó là bạn học. Chỉ thế thôi. Anh không tin thì tùy. – giọng Trúc lạnh băng.

– Bạn học sao? Em muốn giấu tôi đến bao giờ hả? Em đi với tôi qua đó, ba mặt một lời với hắn. – Bắc thật sự muốn điên lên.

– Anh muốn thì tự sang đó nói chuyện. Tôi không rảnh. – Trúc giận dữ hét lên, tay nàng vặn ga, chạy thẳng ra ngoài.

– Trúc, em đứng lại.

Tiếng Bắc gào lên sau lưng nàng.

Toàn bộ cuộc cãi cọ của hai người đều được quan sát bởi hai cặp mắt đắc ý của Mạnh và Phước từ sau bức tường rào.

- Tâm phục khẩu phục anh chưa? – Mạnh nói.

Phước gật gù, mắt hắn thương hại nhìn theo bóng dáng thất thểu của Bắc chạy xe ra ngoài.

– Bây giờ làm sao? – Phước hỏi, tuy không nói ra, nhưng hắn đã cam bái hạ phong trước mưu kế của Mạnh.

– Ha ha.. Lúc này là một chiêu nhỏ, làm tăng thêm vết rạn. Tuy là chiêu nhỏ nhưng đối với tao và mày thật là sướng đó nha.

Mạnh nói nhỏ vào tai Phước, mắt gã sáng lên gật đầu liên tục.

________________________

Cả chiều hôm đó, Trúc nằm lì ở nhà, nàng định bụng khi anh gọi điện xin lỗi, nàng sẽ không nghe máy. Nhưng anh không hề gọi. Tại sao anh không gọi, từ khi nào anh trờ thành người vô lý như vậy.

Chợt điện thoại reo vang, Trúc mừng rỡ chộp vội lấy nó. Số điện thoại của Vy. Nàng chán nản, bấm nút, để lên tai.

– Trúc hả? Ninh bị đánh thảm lắm Trúc ơi! Bầm dập cả người. Mẹ Ninh mới gọi cho Vy báo. – Vy hét lên trong điện thoại.

– Sao? Ai đánh? Ninh đang ở đâu? – Trúc lo lắng hỏi.

– Đang nằm ở nhà Ninh. Vy định chạy qua đó thăm Ninh nè. Đi chung không? – Vy nói.

– Ừ…

Trúc thẫn thờ, nàng có cảm giác chuyện này liên quan đến mình. Nhưng… Không phải, không phải đâu.
_____________________

Trúc bước ra khỏi nhà Ninh, trời đã tối mịt. Nàng thẫn thờ chạy xe chậm chậm, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang.

Anh Ninh bị đánh bầm tím cả người. Hai mắt sưng húp, mở không lên nổi. Mọi người hỏi anh là ai đánh, anh nói anh không biết. Anh kể mình đang lái xe về nhà, ngang qua con đường vắng, bị tấn công phía sau tới tấp. Anh nằm đó cho tới khi có người đi đường cứu tỉnh.

Nhưng ánh mắt anh lén liếc qua nàng, nàng đã nhìn thấy ánh mắt đó, như áy náy, như cảm thông. Nàng rùng mình. Không sẽ không phải là anh chứ? Anh không phải người như vậy. Nhưng trưa nay tại cổng trường, bộ dạng ***g lộn của anh, anh còn muốn ba mặt một lời…

Trúc như vô thức chạy xe đến trước nhà anh. Nàng bấm chuông. Chú Thuận ra mở cửa.

– Ah, Trúc. Con vào nhà đi. – vẻ mặt chú còn hơi ngượng ngùng.

– Có anh Bắc ở nhà không chú? – Trúc dửng dưng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vì hiện giờ nàng có quá nhiều để suy nghĩ.

– Không, nó đi đâu, từ trưa đến giờ chưa về. – Ông nhẹ nhõm vì biểu hiện của Trúc.

– Dạ, vậy thôi. Con đi về. Cảm ơn chú.

Bóng dáng nàng thật lẻ loi, cô độc.

Về đến nhà trọ, Trúc lên phòng. Nàng ngồi thất thần trên giường trong bóng tối, đèn cũng không bật lên.

Trúc mím môi quyết định gọi cho anh. Nàng không muốn chờ đến lúc gặp mặt anh để hỏi chuyện. Nàng đã mất kiên nhẫn, rất khó chịu.

– Alô.. – giọng anh vang lên bên kia, nghe sao xa lạ như vậy, nhiều âm thanh hỗn tạp ồn ào xung quanh.

– Anh Bắc, em muốn hỏi anh chuyện này, anh phải thành thật nói cho em nghe. – Trúc cố gắng nhẹ nhàng.

– Tức cười, em có thành thật với tôi không? Tại sao lại đòi hỏi tôi thành thật? – Giọng anh nghe thật cay đắng.

– Anh đang nói chuyện gì vậy? Em không hiểu gì hết? Không lẽ anh ghen vì em ngồi uống cafe với người khác sao? – Trúc tức tối hét lên.

– Tôi không bao giờ vô lý như thế! Ghen à, tôi có quyền được ghen sao? Nếu được ghen thì tôi đâu cần tìm thứ khác để trút giận chứ! – Bắc nói như mỉa mai chính mình, tay anh nâng cốc bia lên uống một hơi cạn sạch như căm thù nó.

Trúc im lặng, hai mắt nhắm lại, môi nàng run rẩy, trong lời nói của anh nàng nghe được sự căm thù mãnh liệt. Thật sự là do anh đánh Ninh sao? Không, nàng không tin.

– Anh Bắc, anh bình tĩnh… Hồi trưa, anh Ninh bị đánh… Có phải do anh làm không? – giọng Trúc run run.

– Ha.. Anh Ninh.. Là thằng oắt con đó sao? Đáng kiếp…

Bắc cảm thấy xót xa trong lòng, nàng gọi điện không phải để hỏi anh ở đâu. Nàng không quan tâm anh đang chán nản uống bia một mình. Nàng chỉ lo lắng cho hắn bị đánh thôi.

– Anh… Em hỏi anh.. Phải anh làm không? – Trúc tức tối, nghẹn ngào.

– Ha ha.. Tôi làm đấy.. Thì sao hả? – Bắc nghiến răng căm tức, anh còn muốn cảm ơn kẻ nào đó đã trút giận cho anh.

– Anh.. Tôi không ngờ.. Sao anh lại như vậy? Người ta có tội tình gì hả? – Trúc khóc ngất lên. – Tôi .. Tôi đã nhìn lầm anh.

Tiếng cuối cùng trong điện thoại của nàng như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Bắc suy sụp hoàn toàn, anh cảm thấy có gì đó đang tan vỡ trong mình. Anh thật sự sai sao? Không. Tấm hình đó rõ ràng là nàng. Anh muốn đem nó ra làm chứng cớ để hỏi nàng rõ ràng. Nhưng anh sợ. Anh sợ nàng sẽ công nhận sự thật đau lòng đó. Anh sợ nàng sẽ rời xa anh. Anh muốn trốn tránh sự thật.

Trúc gục mặt xuống giường, tiếng khóc nức nở của nàng bị nén lại dưới lớp gối.

Hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, ồ ạt đến nổi nàng không kịp suy nghĩ. Anh là người luôn đứng bên nàng ủng hộ nàng, sao tự dưng xoay lưng chống đối, hùa theo những sự kiện kia, như muốn nhấn chìm nàng. Tại sao anh làm vậy? Tại sao? Anh nghi ngờ tình yêu của em ư? Anh có quyền nghi ngờ tất cả mọi thứ trên thế gian này, nhưng tình yêu của em thì anh không thể. Anh không được quyền. Anh không thấy được em yêu anh như thế nào sao? Anh.. Anh Bắc… Anh làm lòng em đau quá.

Trúc khóc đến lịm đi. Nàng chìm vào giấc ngủ, nước mắt vẫn chảy, miệng vẫn lẩm bẩm tên anh.
_______________________

– Sao mày ngăn tao. Để tao đánh nó mềm xương ra. Cái tội phá đám. – Phước nói, tay đặt ly bia thật mạnh xuống bàn, nước bắn tung tóe.

– Mày đúng là. Hữu dũng vô mưu. Y như Trương Phi. Không ngăn mày để nhà nó đi báo công an à? Đó gọi là đánh dằn mặt mày hiểu không? Không nhẹ, nhưng vẫn chưa đủ để đi báo án. – Mạnh nhổ một bãi nước bọt xuống đất, giảng giải.

– Bây giờ làm sao nữa? – Phước bắt đầu có thói quen lười suy nghĩ, mà hoàn toàn dựa vào Mạnh.

– Bây giờ còn một đòn cuối! Thành công hay không còn do ý trời. – Mạnh ra vẻ bí ẩn.

– Chứng tích buông thả của nàng đã vào tay chàng, nếu chưa đủ thì chúng ta tạo chứng tích sa ngã của chàng và chuyển cho nàng. – Mạnh nói, tay gã vô thức vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi của mình, như tư thế của Khổng Minh trong phim truyền hình.

Phước đực mặt ra, hai ngón trỏ của hai bàn tay chỉ qua chỉ lại đối lập nhau, như đang hình tượng hóa lời nói của Mạnh.

– Này, mày nói thật tao nghe nhé! – Mạnh ngoắc Phước cúi sát xuống.

– Gì? – Phước hỏi.

– Ba mẹ mày biết đường lo kết quả thi đại học à? – Mạnh nói rất nghiêm túc.

– Tao.. Hình như không có.. Để tao về hỏi lại xem.. – Phước ngơ ngác lắc lắc đầu.

Mạnh hết biết nói thế nào với gã này. Câu mỉa mai châm chọc của hắn, Phước cũng không hiểu. Gã này thật sự lọt vào đại học đường chính quy sao. Mạnh chán nản nhìn Phước vẫn đang nghiền ngẫm kế sách của mình. Hắn không dám yêu cầu giải thích, bị Mạnh trêu chọc sáng giờ quá đủ rồi.

– Haizz.. Hết thời gian rồi. Nói. Mày hiểu không? – Mạnh mất kiên nhẫn.

– Hiểu chứ.. Là là.. Kêu thằng đó dắt gái về nhà chơi, rồi gọi con Trúc ra bắt tại trận. – Phước khá hài lòng với kết quả suy luận của mình, nhưng hình như có gì đó không ổn.

– Okie, cứ vậy mà làm. Mày gọi thằng Bắc, giới thiệu gái cho nó, xong nói nó dắt về nhà, tao gọi con Trúc đi bắt quả tang. – Mạnh ủng hộ ngay.

– Nhưng.. Hình như… Tao có quen thằng Bắc đó đâu.. – Phước ấp úng.

Mạnh ngồi thừ xuống ghế, hai chân duỗi thẳng ra, lắc lắc đầu như chán nản cực độ.

– Rồi.. Thôi.. Tao công nhận tao hơi chậm. Giờ trở đi mày nói sao, tao làm theo là được. – Phước xua xua tay, mặt đỏ lên.

– Được. Mày nói đó. Không hỏi lung tung nữa. – Mạnh không khách sáo, dứ dứ ngón tay chỉ vào Phước.

– Mày qua bên kia, mua cho tao một số điện thoại khác.- Mạnh chỉ qua đường.

Phước định nói gì đó, nhưng kềm chế. Đứng dậy đi qua đường. Hai phút sau hắn quay lại với cái sim và một tấm thẻ cào năm mươi ngàn.

Mạnh tháo nắp điện thoại, lắp sim vào. Ánh mắt của Phước vẫn theo dõi từng cử động của Mạnh, nheo nheo mắt suy nghĩ.

– Mày, gọi cho thằng Bắc. – Tay Mạnh đưa lên ngăn Phước chuẩn bị đặt câu hỏi.

– Tự xưng mày tên Ninh. Rồi hẹn nó ra nói chuyện. – Mạnh nói tiếp.

– Mày điên à? Còn khuya nó mới ra.- Phước không chịu được, bắt bẻ.

– Tao chưa nói hết. Mày nói rằng mày, tức là Ninh, cũng nhận tấm hình đó. Đó là vu khống. Mày hẹn nó ra để giải thích tường tận. – Mạnh nói.

– Lúc này, thằng Bắc đang rất đau khổ, nó không tin được ai hết, ngay cả bạn gái nói cũng chưa chắc nó tin. Chưa nói đến chuyện, thằng Ninh bị tụi mình đánh cũng đổ lên đầu nó. Con Trúc theo tao đoán đang giận và nghi ngờ nó đánh thằng Ninh. Bây giờ, điều mong đợi nhất của nó là sự thật, mà là sự thật bảo vệ sự trong sáng của Trúc. Đối với nó, lời thanh minh của Ninh, nhân vật trong tấm hình rất quan trọng, như một cái phao cứu vớt tình yêu đang hấp hối của nó. – Mạnh nói hết.

– Hay.. Tao phục mày thật sự đó. Nhưng… Hẹn ra đâu? Làm sao dụ dỗ nó chơi gái. – Phước gãi gãi đầu.

– Hẹn nó ra quán cafe hồi sáng. Chuyện làm sao lôi nó lên giường, đó là nghề của Hồng, mày không cần quan tâm. Mày quên con Trúc hôm qua như thế nào rồi ah, thần dược đó do Hồng cho tao, nàng sử dụng rành hơn tao nhiều.- Gã tự đắc.

– Còn nếu… nó quá cứng đầu, không uống miếng nước nào, thì chỉ cần lấy được điện thoại của nó, gọi cho con Trúc, cho Hồng rên rỉ như đang làm tình, gọi tên Bắc, chỉ cần năm giây, rồi tắt máy. Cho con Trúc trằn trọc cả đêm suy nghĩ. Kết quả cũng gần như vậy thôi. – Mạnh nói tiếp.

Mạnh cũng không chắc lắm về kế hoạch này, vì thế từ đầu gã nói với Phước là còn phụ thuộc ý trời.



Lên Đầu Trang
Tag: [Siêu , phẩm] , Sau , ánh , hào , quang
Chia sẻ
U-ON
C-STAT